Tháng 5, khi những cơn mưa đầu mùa ghé thăm cao nguyên Lâm Đồng, cung đường trekking Tà Năng – Phan Dũng khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn mới: xanh mướt, ẩm ướt và căng tràn sức sống. Trong hành trình băng qua gần 55 km rừng núi nối Lâm Đồng và Bình Thuận, đoàn trekker đã trải nghiệm một chuyến đi đầy thử thách, nhưng cũng đầy cảm xúc và gắn kết, để rồi mang về không chỉ kỷ niệm mà còn cả những thay đổi từ bên trong.

Miền xanh hồi sinh
Tà Năng tháng 5 là bức tranh thiên nhiên đầy sức sống. Cái nắng cháy da, đất nứt nẻ của mùa khô đã nhường chỗ cho cỏ non xanh rờn trải dài trên những quả đồi uốn lượn. Dã quỳ dại, loài hoa tưởng chỉ nở rộ vào cuối thu, lại bất ngờ điểm xuyết những vệt vàng ấm áp trên nền xanh biếc, khiến khung cảnh vừa dịu dàng vừa hoang dã. Những rặng thông vi vu trong gió, thấp thoáng là bóng đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ, mang đến một không gian vừa bình yên vừa lãng mạn.

Đoàn trekker gồm hơn chục người, ai cũng không khỏi ngỡ ngàng khi bước chân vào thế giới ấy. Mùi đất ẩm, mùi cỏ non, mùi thông nhựa quyện vào nhau tạo thành thứ hương thơm đặc trưng mà chỉ ai đi Tà Năng mùa này mới cảm nhận trọn vẹn. Giữa không gian ấy, nhịp tim, nhịp thở dường như chậm lại, mọi căng thẳng của cuộc sống đô thị dần tan biến, chỉ còn lại sự kết nối thuần khiết giữa con người và thiên nhiên.

Chinh phục giữa thử thách
Tà Năng – Phan Dũng vốn nổi tiếng là cung trekking đẹp bậc nhất Việt Nam, nhưng cũng đầy thử thách. Mùa khô, nắng nóng là kẻ thù; mùa mưa, bùn đất và trơn trượt lại trở thành bài kiểm tra ý chí. Đoàn xuất phát lúc sáng sớm từ Tà Năng, khi sương vẫn giăng mờ lối. Những bước chân đầu tiên nhẹ nhàng, hứng khởi, tiếng cười nói rộn vang giữa đồi cỏ. Nhưng càng đi, đường càng dốc, mưa đêm trước khiến đất đỏ Bazan nhão ra, bám dính lấy giày dép, biến mỗi bước đi thành một cuộc vật lộn nhỏ.

Đoạn đường qua suối là thử thách khác. Nước mùa này không quá lớn nhưng đủ làm trơn trượt từng phiến đá. Một vài thành viên ngã dúi dụi, quần áo lấm lem bùn đất, nhưng không ai bận lòng – tiếng cười vang lên giữa rừng khiến mọi mệt mỏi hóa nhẹ tênh. Có những đoạn dốc cao, cả đoàn phải chia nhau gậy trekking, đỡ nhau từng bước, càng đi càng thấm thía câu nói quen thuộc: “Muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau.”

Cắm trại giữa thiên nhiên hoang sơ
Khi hoàng hôn buông xuống, cả đoàn dừng chân trên một đỉnh đồi cao. Mặt trời đỏ ối lặn dần sau những rặng núi xa, nhuộm vàng cả bầu trời. Cắm trại giữa thiên nhiên hoang sơ là trải nghiệm khiến ai cũng háo hức. Mỗi người một việc: nhóm dựng lều, nhóm nhặt củi, nhóm chuẩn bị bếp. Giữa tiếng lửa lách tách, mùi thức ăn dậy thơm, mọi khoảng cách dường như biến mất, chỉ còn lại những câu chuyện rôm rả, những tiếng cười giòn giã và ánh mắt đồng đội lấp lánh trong đêm.

Đêm ở Tà Năng – Phan Dũng yên tĩnh lạ lùng. Thi thoảng chỉ nghe tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng gió xào xạc lướt qua lều, tiếng mưa lộp độp trên mái bạt. Giữa bóng tối mênh mông, người ta dễ mềm lòng hơn, dễ mở lòng hơn. Có người kể chuyện đời, có người lặng thinh ngắm trời sao, có người chỉ nằm yên, lắng nghe tiếng tim mình đập, cảm thấy một niềm hạnh phúc giản dị len vào lòng.

Bình minh thức giấc, lòng người bừng sáng
Bình minh trên cung đường này là phần thưởng xứng đáng sau một ngày dài gian nan. Khi trời vừa hửng sáng, cả đoàn tỉnh giấc, vươn vai đón từng luồng gió lạnh buổi sớm. Mây trắng bảng lảng dưới thung lũng, mặt trời đỏ hồng nhô lên từ rặng núi, soi sáng từng giọt sương long lanh trên cỏ. Ai cũng tranh thủ lưu lại khoảnh khắc ấy, nhưng cũng không quên dừng lại để chỉ đơn giản là cảm nhận, hít một hơi thật sâu, lấp đầy lồng ngực thứ không khí tinh khiết mà phố thị không bao giờ có.

Ngày cuối, đường xuống Phan Dũng dài và dốc, đi qua rừng rậm, qua những con suối nhỏ. Mệt mỏi, ê ẩm, nhưng ai cũng ráng đi, không phải chỉ vì đích đến, mà vì không muốn hành trình kết thúc quá sớm. Có những cái nắm tay siết chặt khi qua dốc cao, có những câu nói động viên giản dị nhưng ấm lòng: “Cố chút nữa thôi!” Và khi đoàn ra đến điểm tập kết, ai cũng ôm nhau cười, cười vì đã chinh phục được chính mình.
Kết thúc để bắt đầu
Rời Tà Năng – Phan Dũng, ai cũng mang về cho mình nhiều hơn một chuyến đi. Đó là ký ức về những đồi cỏ xanh mướt, những cơn mưa bất chợt, những phút giây sẻ chia không cần lời nói. Đó còn là bài học về sự kiên nhẫn, đoàn kết, và trên hết là bài học sống chậm – để lắng nghe thiên nhiên, để hiểu đồng đội, và để đối thoại với chính mình. Tháng 5, Tà Năng – Phan Dũng không chỉ đẹp bằng mắt, mà còn đẹp bằng tim. Và với những ai từng đặt chân qua đây, vẻ đẹp ấy sẽ còn đọng mãi, như một lời mời gọi quay trở lại, để tiếp tục một hành trình mới, trên cung đường cũ nhưng không bao giờ cũ.