Thứ 6, ngày 16 tháng 8, 2019, 8:36:21 Chiều

Lá thư muộn mùa Vu Lan: Vẫn còn đấy những người cha người mẹ tất bật gánh nặng cuộc đời...

Đêm muộn. Con muốn viết vài dòng này muốn gửi tới mẹ, tới cha, tới đấng sinh thành của mình; để lòng thấy hạnh phúc và bình yên khi có cha có mẹ luôn bên cạnh...

 Vu Lan năm nay mang cái dịu mát, nhẹ nhàng. Dường như Sài Gòn cũng có chút "thu". Thu Sài Gòn chỉ đến trong khoảnh khắc, những tia nắng nhẹ xuyên qua tán lá, trời trong vắt và một chút mơ màng của mùa Thu, có lẽ vì thế lòng người Sài Gòn cũng "lắng" lại.

Xong công việc thường nhật, anh K. trở về căn nhà của mình ở Sài Gòn. Năm nay, Vu Lan cô đơn hơn bao giờ hết. Anh không còn ai để nương tựa. Má mất sớm., ba anh tần tảo nuôi các người con học hành, dựng vợ gả chồng và đến nay khi các con yên bề gia thất thì mái tóc ông đã bạc nửa đầu, sức khỏe suy giảm, đi lại khó khăn,...rồi cũng theo ông ba năm nay.

"Năm nay, nhiều khi thèm được nhấc điện thoại gọi cho Ba cho Má chỉ để hỏi mấy câu thường nhật: “Ba Má ăn tối chưa?”, “Nay nhà mình ăn gì?”, “Mấy anh chị có hay qua không?”…Tối nay, nơi đây, con chỉ biết thắp nén nhang đến Ba đến Má ở bên kia & dặn với lòng rằng “Mình đã mồ côi”, tự đặt tay lên ngực áo hỏi mình “liệu Ba Má dưới đó giờ đây thế nào?", chỉ giản đơn thế thôi", vài dòng cảm xúc anh chia sẻ trên trang cá nhân.

Đọc tâm sự anh K, lòng tôi đau dáu. Những năm qua, tôi có may mắn gặp được rất nhiều người mẹ, người cha. Họ có thể là doanh nhân thành đạt, là người bán rau ở chợ hay người nông dân chân lấm tay bùn trên đồng ruộng… thế nhưng tất cả những câu chuyện mà họ đem đến luôn đầy ắp tình yêu thương và sự bao dung. Có người chống chọi với tử thần để giữ lại đứa con trai mất nửa mạng sống, có người dành cả cuộc đời để chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ cho đứa con mãi không chịu lớn và có cả những người dù không phải ruột thịt vẫn hy sinh hạnh phúc của mình để con được sự bình yên. Họ - những con người rất đỗi bình thường, nhưng rất phi thường.

ganh-me-1693418110.jpg
Vu Lan mang theo nhiều cảm xúc nhớ nhung cha mẹ, mang theo nhiều mơ ước giản dị của những đứa con trong cuộc sống hiện đại. Ảnh: Sưu tầm

“Mẹ" không chỉ chở che cho những đứa con từ lúc còn là một mầm sống bé nhỏ, mà cho đến khi tóc đã phai màu mẹ vẫn dành hơi sức yếu ớt của mình đem lại cho con sự bình yên trọn vẹn. Thế giới rộng lớn, đôi chân con không ngừng đi về phía trước, ước mơ con mỗi ngày một bao la, vậy mà thế giới của mẹ vẫn chỉ gói gọn đâu đó trong nỗi lo giản đơn như: Trời trở lạnh không biết con có bị cảm không? Có được ăn ngon không? Làm công cho người ta chắc cực khổ lắm!...

Cũng ngày Vu Lan này, tôi cũng tình cờ đọc được dòng thư của người bạn tên Nguyên, lòng quặn thắt hơn: "Vậy là má đã đi được 3 năm, hồi má còn sống, má thương lắm, cứ độ về quê là má đi chợ sớm để đổ bánh xèo, có mệt mấy má cũng ráng làm cho ăn, cái mùi vị đó, không thể lẫn đi đâu, cũng không thể nào tìm lại được nữa. Hồi trước lên Sài Gòn, má dặn nhớ phải cẩn thận, việc chi cũng phải từ từ, bước từng bước một thật vũng chắc con nha, lúc đó không nghĩ nhiều, chỉ muốn đi thật xa, thật nhanh ùa vào đời để kiếm tiền, để rồi vấp ngã mới nhớ tới lời má, chỉ trách mình quá háo thắng, quá nóng vội, khờ ghê".

cam-dong-1693417928.jpg
Vu Lan năm nay "cô đơn" hơn bao giờ hết. Hình ảnh những người cha đêm khuya vẫn tất bật mưu sinh, ngủ gục giữa đường khya 30/8. Ảnh: Duy Tân

Và vẫn còn có những người cha cả cuộc đời làm việc không màng đến sức khoẻ của bản thân chỉ mong sao con cái được ăn học đàng hoàng, để không nghèo như cha mẹ của chúng. Hay như hình ảnh tôi ghi lại đêm qua ở một quán nước ven đường Phú Nhuận. Người đàn ông năm nay cũng ngoài 70 mặt thẫn thờ, một tay cầm xấp vé số, tay kia chống nạng. Đêm khhuya, mệt, mặt thẫn thờ, ông mượn chiếc ghế quán nước ven đường ngồi ngủ gục. Và nhiều... Rồi ông vẫn lầm lũi đi qua từng con phố, vào từng con hẽm, từng góc vỉa hè mời khách mua vé số. Mặc kệ lúc này đã là quá nửa đêm, người đàn ông không lo cho mình, chỉ sợ hôm nay không bán được nhiều, tháng sau tiền ăn cho đứa con lại ít đi một chút. 

Cuộc sống sẽ luôn tấp nập và xô đẩy chúng ta đến một chân trời nào đó cũng chẳng rõ, nhưng mà, cha mẹ vẫn mãi là bờ vai vững chắc. Có thể, hãy biến mọi ngày trong năm đều là ngày Vu Lan báo hiếu. Vì suy cho đến cùng, chúng ta chẳng thể sống mãi bên cạnh cha mẹ. Hãy biết trân quý những phút giây quý giá khi còn có thể. Ngoài kia còn hàng trăm, hàng nghìn câu chuyện về những người mẹ nhưng có lẽ chúng ta sẽ chẳng bao giờ kể hết được tình yêu thương mà mẹ đã dành cho những đứa con. Ngày Vu Lan dẫu đã qua, mong rằng những ai còn may mắn được cài lên ngực đoá hoa hồng hãy trân trọng những phút giây được bên mẹ bên cha. Vu Lan không chỉ một ngày Rằm tháng Bảy mà vẫn còn 364 ngày còn lại dành chữ hiếu...

Một mùa Vu Lan nữa đã qua. Trong tâm thức mỗi người Sài Gòn như lắng lại. Lòng luôn đau đáu khi nghĩ về cha về mẹ, về những tháng năm bên cha bên mẹ và rồi dặn lòng phải luôn cố gắng hơn...

 

 

Duy Tân