Có người bảo Đà Lạt buồn. Nhưng với tôi, cái buồn ấy không nặng nề, không u uất. Đó là một nỗi buồn đẹp – nỗi buồn khiến người ta lặng lại để hiểu lòng mình hơn, để yêu hơn những điều bình dị quanh mình.
Mưa và những câu chuyện cũ… Tôi từng đến Đà Lạt với một người. Chúng tôi đã có những ngày lang thang dưới mưa, tay trong tay đi qua những con dốc nhỏ, ghé vào một tiệm sách cũ, rồi chui vào một quán phở bò gần Ga Đà Lạt chỉ để trốn cái lạnh đang len vào từng kẽ áo. Ngày đó, mưa là thứ gắn kết chúng tôi. Là khi cô ấy nép sát vào tôi dưới chiếc ô màu xám bạc. Là lúc cả hai cười vang khi bị một xe nước mưa bắn tung tóe, ướt hết cả giày. Là khoảnh khắc tôi nhận ra, mưa Đà Lạt không chỉ rơi trên mái nhà, mà còn rơi trong tim tôi, tạo thành những gợn sóng yêu thương. Nhưng rồi như nhiều câu chuyện khác, cô ấy đi. Mùa mưa sau, tôi quay lại Đà Lạt một mình. Vẫn những cơn mưa lất phất, vẫn những con dốc cũ, nhưng sao lòng tôi lại trống hoác như phố xá sau mưa. Tôi bước qua những nơi xưa, không tìm lại quá khứ, chỉ để nhặt nhạnh những mảnh cảm xúc đã từng rất thật. Mưa năm ấy khác gì mưa năm nay? Có lẽ vẫn giống nhau – vẫn nhẹ tênh, vẫn buốt lạnh. Chỉ là tôi của năm nay đã khác – đã lớn hơn, hiểu rằng có những điều đến để ở lại, và cũng có những điều chỉ đến để cho ta nhớ suốt một đời. Mưa Đà Lạt – dịu dàng ký ức! Có người hỏi tôi, tại sao lại mê mưa Đà Lạt đến thế? Tôi không trả lời được. Chỉ biết rằng, mỗi lần nghe tiếng mưa lộp độp ngoài cửa sổ Sài Gòn, lòng tôi lại nao nao một nỗi nhớ không tên. Nhớ những chiều mưa trên đồi Robin, gió thổi lạnh buốt vai áo. Nhớ những con đường quanh co trong khu biệt thự cổ trên đường Trần Hưng Đạo, nơi từng bước chân đều vang lên âm thanh ướt át của ký ức. Nhớ cả tiếng chuông nhà thờ Con Gà vang lên giữa trời mưa – âm thanh khiến lòng người mềm lại, dịu lại.

Đà Lạt – Mưa trong hoài niệm. Có những thành phố đi qua cuộc đời ta như một cơn gió thoảng. Nhưng cũng có những nơi, chỉ cần một cơn mưa lặng lẽ cũng đủ khơi dậy cả một trời hoài niệm. Với tôi, Đà Lạt là như thế – thành phố của mưa, của những ký ức dịu dàng, mỏng manh như làn sương sớm len vào lòng người. Đà Lạt không thiếu những ngày nắng đẹp, cũng chẳng thiếu những buổi chiều se lạnh dịu dàng như một bản tình ca. Nhưng với tôi, mưa Đà Lạt mới thực sự là linh hồn của thành phố ấy – một linh hồn đầy u hoài, đầy chất thơ và chất tình.

Mưa Đà Lạt – không ào ạt, không dữ dội! Nếu mưa Sài Gòn bất chợt đến rồi bất chợt đi như một cơn giận dỗi trẻ con, nếu mưa Huế thấm đẫm nét trầm tư cổ kính, thì mưa Đà Lạt lại khác. Mưa Đà Lạt rơi như một nỗi niềm được gói ghém kỹ càng, nhẹ nhàng mà sâu lắng. Không rầm rập gào thét, cũng chẳng nặng hạt đến mức phải vội vã chạy trốn. Mưa nơi đây lặng lẽ, buông xuống như một dải lụa mỏng, mềm mại phủ lên đồi thông, lên những con dốc nhỏ quanh co, lên mái ngói cũ kỹ của những ngôi nhà Pháp xưa. Cái cảm giác đi bộ dưới mưa Đà Lạt là một trải nghiệm đặc biệt không dễ gì quên. Trời mưa, cả thành phố như trầm lại, ẩn mình trong một lớp áo sương mờ. Người ta không nói lớn, không vội vã, mọi thứ đều nhẹ tênh như sợ chạm mạnh sẽ làm vỡ mất cái bình yên mong manh ấy. Tôi còn nhớ có lần đứng trú mưa dưới hiên một quán cà phê nhỏ ở dốc Trương Công Định. Mưa rơi tí tách trên mái tôn, nhịp điệu đều đều như tiếng gõ của ký ức. Trước mặt tôi là con đường dốc trơn trượt, vài chiếc xe máy chạy chậm chạp, bánh xe để lại vệt nước dài loang lổ. Đằng xa, hàng thông vẫn đứng im lặng như bao năm qua, chỉ có những giọt nước mưa rơi lách tách từ tán lá rơi xuống nền đất – một thanh âm thật bình yên. Mưa và cà phê – bản hòa âm của Đà Lạt Ở Đà Lạt, mưa và cà phê là cặp tri kỷ không thể tách rời. Thử tưởng tượng một chiều mưa nhẹ, bạn ngồi trong một quán cà phê có cửa kính rộng, tay ôm ly cà phê nóng hổi, hơi nước mờ trên kính như một bức tranh thủy mặc. Bên ngoài, mưa lặng lẽ chảy qua những ô cửa sổ, vẽ nên những dòng kỷ niệm không tên.

Đà Lạt trong mưa không phải là nơi để hò reo náo nhiệt, mà là chốn để lặng yên mà cảm, mà nghĩ. Là nơi bạn có thể ngồi hàng giờ trong một quán nhỏ, viết đôi dòng nhật ký, đọc một cuốn sách cũ, hay đơn giản chỉ là nhìn mưa rơi rồi để lòng mình trôi theo những giọt nước ấy về miền ký ức. Và mỗi lần rời xa Đà Lạt, tôi đều mang theo một chút mưa trong hành lý. Không phải mưa thật, mà là cái cảm giác se lạnh, cái mùi đất ẩm sau mưa, cái tiếng thông reo lúc trời vừa tạnh. Những điều đó theo tôi về lại thành phố ồn ào, trở thành thứ để tôi nép mình vào mỗi khi cuộc sống quá chật chội, quá ngột ngạt. Tôi vẫn thường mơ thấy một chiều mưa Đà Lạt, nơi tôi đi bộ qua hồ Xuân Hương, nhìn những chiếc thuyền vịt dập dềnh trong làn nước gợn sóng, nghe mùi sương lạnh hòa vào mùi thông non, và thấy tim mình dịu lại như chưa từng vỡ. Đà Lạt – mưa trong hoài niệm là tiếng lòng của những người đã từng một lần yêu Đà Lạt, yêu những cơn mưa không tên, yêu những tháng ngày cũ kỹ nhưng không phai. Có thể chúng ta không thể trở lại chính xác khoảnh khắc ấy, nhưng chỉ cần một cơn mưa thôi – đủ để sống lại tất cả. Và có lẽ, đó là lý do khiến người ta luôn muốn quay lại Đà Lạt – để tìm lại chính mình trong một chiều mưa lặng lẽ năm nào.ôm qu