mùa mưa
Đà Lạt - Cơn mưa hoài niệm
Tôi đã từng có một chiều như thế, ngồi một mình trong quán cà phê ở khu Hòa Bình, nhìn mưa trôi qua những con phố nhỏ, nghe tiếng nhạc Trịnh vang nhẹ như một lời tự sự: “Tôi nay ở trọ trần gian, trăm năm về chốn xa xăm cuối trời…” Mưa lúc ấy không chỉ rơi ngoài kia, mà như đang rơi cả trong lòng – một cơn mưa của cảm xúc, của ký ức, của những điều đã cũ nhưng chẳng bao giờ mất đi.