Mùa thu Hà Nội, mùa của thương nhớ, xao xuyến và bồi hồi. Mùa của hoa sữa thơm từng bước chân, nắng vàng vọt và cốm xanh thơm phức, mùa làm biết bao con tim thổn thức lẫn nhớ nhung.
Mục lục
Mùa thu Hà Nội, mùa của thương nhớ, xao xuyến và bồi hồi. Mùa hoa sữa thơm từng con phố nhỏ, nắng vàng vọt và cốm xanh rì. Nếu Hà Nội có một đặc sản riêng biệt không nơi nào có, hẳn đó phải là mùa thu.
Đây mùa thu tới - mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng.
Hơn một loài hoa đã rụng cành
Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;
Những luồng run rẩy rung rinh lá...
Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.
(trích "Đây mùa thu tới" - Xuân Diệu).
Mùa thu Hà Nội trong vắt bầu trời cao, từng đợt gió heo may thổi làm cành lá như rũ hết màu vàng mơ phai khiến người ta ngơ ngẩn. Sắc thu Hà Nội là tổng hòa của một loạt những khung cảnh bình dị, không hiếm gặp nhưng chỉ vào thu mới thấy, mới cảm nhận được. Phải ở trong cái khí thu, tắm trong tiết thu người ta mới có thể “nếm” cho ra cái mùi vị không thể lẫn vào đâu.
Chỉ là gánh hàng rong đông xuân đều thấy, nhưng đúng lúc thu về lại lặng yên, co ro một góc phố. Là hàng cây thẳng lối thường ngày rì rào, nhưng bởi thấy thu rồi thì trút bỏ không giữ lại gì. Là quán xá tấp nập, con người nhộn nhịp, chợt vì ý thu mà lại trở nên yên bình, ai cũng nhẹ nhõm hơn.
Mùa thu trong mắt con người hay thi sĩ, nhạc sĩ đều đẹp, trong veo và đầy cảm xúc. Nhà thơ Xuân Diệu trong lúc dạy tại trường tư thục Thăng Long đã sáng tác ra tập "Thơ thơ" năm 1938, chứa đựng cảm xúc của ông về "trời thu mát mẻ, tình người nóng lạnh và cảnh vật lặng thinh".
Hay như trong miêu tả về mùa thu của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, ông có viết:
"Mỗi sáng, tôi và Thái Bá Vân đi loanh quanh Hà Nội gặp bạn bè. Chiều nào cả hai cũng lên Hồ Tây, nằm bên hồ với chai Ararat, uống lai rai và nhìn bầy sâm cầm đáp xuống – bay lên".
Vậy mới thấy, mùa thu Hà Nội là món "đặc sản" làm nao lòng biết bao con người, dù bình thường hay cao cả. Mùa thu Hà Nội về trên từng con phố nhỏ, “gió cái” từng cơn thổi lẩn khuất xung quanh mang cái lạnh hắt hiu, se se nhưng đầy thương nhớ.
“Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thâm nâu. Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội, mùa hoa sữa về thơm từng ngọn gió, mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ, cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua. Hồ Tây chiều thu, mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi...” - trích Nhớ mùa thu Hà Nội - Trịnh Công Sơn.