Du lịch theo dấu điện ảnh ở Đài Loan không chỉ dừng lại ở chuyện tìm đến một địa điểm có mặt trong phim. Đó là một cuộc dạo chơi trong miền ký ức, nơi mỗi bước chân như đang bước vào chính thời niên thiếu của mình, trong trẻo, nhiều dại khờ và đôi khi mong manh đến mức chạm nhẹ là muốn rơi nước mắt.
Tuổi trẻ trong điện ảnh Đài Loan thường gắn với sân trường, đồng phục và những lời hẹn thẹn thùng dưới tán cây. Nhịp sống hiền hòa của đất nước này như khiến mọi cảm xúc tuổi học trò trở nên trong vắt hơn, sâu lắng hơn.
Trong số đó, “Bí mật không thể nói” của Châu Kiệt Luân đã đưa Đạm Thủy trở thành biểu tượng của mối tình đầu đầy bí ẩn. Ngôi trường nghệ thuật trong phim chính là Trường Trung học Đạm Giang. Ngôi trường nằm nép mình bên những bức tường gạch đỏ phủ rêu, hành lang dài hun hút và những vòm cây rì rào trong nắng. Khi bước qua cánh cổng, người ta rất dễ có cảm giác như âm thanh của bản piano năm nào vẫn còn vương trong gió, nhẹ như tiếng thở dài của một bí mật chưa kịp nói thành lời.

Rời trường, con đường nhỏ dẫn xuống bờ biển Đạm Thủy đưa du khách đến với một Đài Loan lãng mạn khác. Hoàng hôn nơi ấy mềm như dải lủa màu cam buông xuống mặt nước, lấp lánh và bình yên. Người ta có thể ngồi hàng giờ bên bờ kè, vừa thưởng thức món trứng sắt Tie Dan nổi tiếng, vừa mặc cho những cảm xúc của mình trôi theo ánh chiều muộn.
Nếu Đạm Thủy là khoảng trời thanh âm, thì Chương Hóa lại là miền ký ức đậm chất học trò. “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” đã đưa ngôi trường trung học Tinh Thành trở thành điểm đến không thể bỏ lỡ. Giữa sân trường cũ kỹ ấy, thời gian như chậm lại: tiếng bóng rổ nảy trên mặt sân, chiếc ghế đá rêu phong, những ô cửa lớp học hằn dấu bao lời chưa nói. Đứng giữa khung cảnh ấy, người ta hiểu vì sao Kha Cảnh Đằng và Thẩm Giai Nghi đã đi vào ký ức của bao người.

Hành trình theo dấu bộ phim còn đưa ta đến một miền xúc cảm khác, đó là Phố cổ Thập Phần. Thị trấn nhỏ yên bình bên đường tàu, với những quán hàng san sát và mùi hương món ăn bốc lên từ những bếp lửa gia đình. Trong cảnh phim, đôi bạn trẻ đã viết điều ước lên đèn trời rồi thả vào buổi chiều bảng lảng khói sương. Hình ảnh ấy, đến giờ, vẫn khiến bất kỳ ai đến Thập Phần cũng muốn viết một mong ước, rồi thả cho chiếc đèn lồng từ từ bay lên bầu trời xanh thẳm. Khi ánh lửa từ đèn trời chầm chậm bay qua mái nhà cũ kỹ, người ta như thấy được tuổi trẻ của mình cũng từng lung linh như thế.
Khi trưởng thành, tình yêu trong điện ảnh Đài Loan không còn là những cử chỉ vụng về nơi sân trường, mà là những bước ngoặt nhỏ trong dòng chảy đời thường. Đôi khi đó chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua cũng đủ thay đổi một đời.

“Cafe chờ một người” là một kiểu tình yêu như thế. Trong bộ phim này, quán cà phê trở thành nơi trú ngụ của những tâm hồn đang học cách lắng nghe chính mình. Dù quán trong phim chỉ là hư cấu, sau khi phim phát hành, người Đài Bắc đã tạo ra một quán cà phê lấy cảm hứng từ tác phẩm. Quán mang vẻ hoài cổ, trầm ấm, hơi lập dị theo đúng tinh thần điện ảnh. Một chiều bên khung cửa sổ, ngồi nhìn dòng người lướt qua, người ta có cảm giác như mình cũng đang lặng lẽ chờ một điều gì đó. Đó có thể là một người, cũng có thể chỉ là một khoảnh khắc khiến trái tim chợt đập nhanh, thổn thức.

Điểm đến tiếp theo lại đưa ta vào một giấc mơ khác, giấc mơ cổ tích mang tên “Vườn sao băng”. Trường Đại học Quốc lập Đài Loan (NTU) với những hàng cọ thẳng tắp, những tòa nhà gạch đỏ trầm mặc tạo nên một bối cảnh đẹp đến mức tưởng như chỉ có trong truyện tranh. Tản bộ hoặc đạp xe quanh khuôn viên rộng lớn này, đôi lúc bạn sẽ có cảm giác như mình cũng đang bước vào câu chuyện của một nàng Lọ Lem thời hiện đại, nơi tình yêu và những khát vọng thanh xuân đều mang sắc màu rực rỡ nhất.
Nếu Đài Bắc rộn ràng như một bản nhạc pop trẻ trung, thì Đài Nam là bản ballad trầm lắng, trôi chậm và đầy hoài niệm. “Muốn gặp anh”, bộ phim đã làm mưa làm gió khắp châu Á, đã sử dụng Đài Nam như một chiếc hộp ký ức, nơi mỗi con ngõ nhỏ đều có thể dẫn ta về những năm 1990.
Phố cổ An Bình với tường gạch đỏ, ngõ nhỏ rì rào tiếng gió, những quán cà phê nép mình dưới tán cây già là nơi lý tưởng để cảm nhận nhịp sống cổ kính của thành phố. Không gian từng xuất hiện trong phim với tên gọi “Cửa hàng băng đĩa số 32” nay vẫn giữ được vẻ lặng lẽ rất riêng. Ngồi trong căn phòng nhỏ, gọi một ly cà phê nóng và nghe chủ quán kể đôi ba câu chuyện về kiến trúc, về những ký ức cũ, người ta sẽ thấy mình như đang bước ra khỏi những ồn ào của hiện tại để trở về phiên bản dịu dàng hơn của chính mình.
Đài Loan, theo một cách rất tự nhiên, đã trở thành “bảo tàng thanh xuân” của nhiều người. Mỗi con phố, mỗi góc trường, mỗi chiều hoàng hôn hay mỗi quán cà phê đều có thể là một khung hình khiến trái tim bất giác rung lên. Và khi ta đặt chân tới đó, mọi ký ức như bật sáng: Những hoàng hôn ngọt ngào ở Đạm Thủy, tiếng tàu lăn chậm trên đường ray Thập Phần, hay hơi thở cổ kính của Đài Nam len vào từng bước chân.
Và đôi khi, chính trong những hành trình đơn giản, không ồn ào như thế, ta lại tìm thấy mối tình đầu của chính mình. Có khi là một người, có khi là một ký ức, và biết đâu chỉ là cảm giác trong trẻo mà tuổi trẻ mà ta đã từng trải qua. Bởi cuối cùng, “Thanh xuân giống một cơn mưa rào bất chợt: dù biết sẽ ướt, sẽ cảm lạnh, ta vẫn muốn quay trở lại, để một lần nữa được bước qua cơn mưa ấy.”. Hãy để chuyến đi này là cơ hội để bạn quay về với cơn mưa rào ấy, đẹp mơ màng, nhẹ nhàng và khó quên.