Ê-kíp đã vượt qua nguyên tác để chọn tái hiện thời kỳ Lê Trung Hưng, biến hàng trăm bộ phục trang cầu kỳ thành những "di vật" sống động, giúp khán giả trẻ ngày nay kết nối với cội nguồn cha ông.

Sự trở lại của ký ức triều đại
Dự án Hoàng Tử Quỷ của đạo diễn Trần Hữu Tấn và nhà sản xuất Hoàng Quân (ProductionQ) đã gây chú ý lớn khi quyết định đưa bối cảnh lịch sử Việt Nam lên màn ảnh. Điều đáng nói là, dù lấy cảm hứng từ tiểu thuyết Lý Triều Dị Truyện, ê-kíp lại chọn tái hiện thời kỳ Lê Trung Hưng. Sự lựa chọn này không chỉ là một quyết định nghệ thuật mà còn là một tuyên ngôn về văn hóa: dùng điện ảnh để khắc họa một giai đoạn lịch sử phong phú nhưng ít được khai thác.

Nhà sản xuất Hoàng Quân bày tỏ mong muốn: “Thông qua các chất liệu xuất hiện trên phim, Quân mong khán giả trẻ ngày nay có thể thấy cha ông người Việt mình ngày xưa đã sống ra sao.” Trong đó, phục trang được xem là "chất liệu" cốt lõi nhất, là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa dẫn vào một triều đại đã qua.
Tâm huyết tái hiện yếu tố bản địa
Để đảm bảo tính xác thực và nghệ thuật, Hoàng Tử Quỷ đã mời cố vấn lịch sử Phan Thanh Nam (Ấm Chè), Giám đốc Mỹ thuật Duy Văn và Thiết kế phục trang Nabongchua, tạo thành một ê-kíp nghiên cứu tỉ mỉ.
Cố vấn Phan Thanh Nam nhấn mạnh rằng thời Lê Trung Hưng có lối ăn mặc hoàn toàn khác biệt so với các triều đại khác. Sự khác biệt này được tái hiện qua từng chi tiết nhỏ nhất: số lớp quần áo, độ dài của tà áo, kiểu tóc, và giày dép.
“Khi có càng nhiều các chi tiết khác biệt được đưa vào, thì chúng ta sẽ càng thấy rõ yếu tố bản địa trong phim,” anh Nam chia sẻ.
Điều này cho thấy phục trang trong Hoàng Tử Quỷ không chỉ là lớp vỏ bên ngoài, mà là một công trình nghiên cứu nghiêm túc, là nỗ lực chắt lọc những tinh hoa văn hóa truyền thống.
Sự phong phú về phân tầng giai cấp trong phim là thách thức lớn nhất trong việc thiết kế. Phục trang đã trở thành ngôn ngữ thị giác, phân biệt rõ ràng hai thế giới đối lập:

Kinh thành: Dân cư mặc trang phục có nhiều lớp áo hơn, sử dụng chất liệu vải cao cấp, kèm theo các phụ kiện như dây đeo, mũ lục lăng hay mũ chữ đinh, thể hiện sự phồn thịnh và quy chuẩn của chốn kinh đô.
Làng Hủi: Ngược lại, phục trang lại mang tính thô cứng, mộc mạc, đơn giản hơn để phù hợp với sinh hoạt trên núi, phản ánh đời sống dân dã, khắc khổ.

Sự tỉ mỉ còn được thể hiện qua trang phục của các nhân vật chủ chốt:
Anh Tú Atus (Thân Đức): Chất liệu vải mềm mại, tinh tế, phù hợp với gốc gác hoàng tử của nhân vật.

Hoàng Linh Chi (Đào Trúc Anh): Trang phục của cô đồng là loại có nhiều màu sắc nhất, sử dụng chất liệu bay bổng, tạo cảm giác uyển chuyển và thướt tha cho các cảnh nhảy múa, nghi lễ.
Cấm Vệ Quân: Điểm nhấn về kỹ thuật là dàn giáp sắt nặng đến 20kg của cấm vệ quân, được đính kết thủ công từ 400 - 500 thanh kim loại, làm toát lên vẻ hoành tráng và uy dũng chốn cung đình.
Sứ mệnh lan tỏa văn hóa lịch sử
Qua những thước phim hậu trường, khán giả không chỉ trầm trồ trước sự đầu tư "khủng" vào phục trang mà còn cảm nhận được tâm huyết của đạo diễn Trần Hữu Tấn: “Phục trang cũng là một trong những thành tố giúp cho người đạo diễn, ê-kíp sản xuất và diễn viên hiểu sâu hơn về bộ phim. Đồng thời, giúp truyền bá và tô đậm văn hóa lịch sử thông qua phim ảnh”.

Tác phẩm cho thấy một hướng đi mới cho điện ảnh Việt Nam: khai thác các yếu tố kinh dị, kịch tính song song với việc tôn vinh giá trị văn hóa truyền thống. Phục trang Lê Trung Hưng trong phim đã trở thành bằng chứng sống cho sự đa dạng và chiều sâu của lịch sử, khẳng định rằng điện ảnh thương mại hoàn toàn có thể gánh vác sứ mệnh văn hóa một cách tinh tế và cuốn hút.