Băng rừng lá kim, tắm thác lạnh và nghe rừng kể chuyện

Nếu từng nghĩ rằng Đà Lạt chỉ là thành phố của những quán cà phê thơ mộng, biệt thự Pháp cổ và không khí se lạnh lãng mạn, bạn có lẽ chưa từng thử cất bước rời khỏi trung tâm thành phố để đi sâu vào vùng rừng phía sau đỉnh Langbiang. Cuối tuần, chỉ cần 24 giờ, bạn có thể trekking 7 km xuyên rừng, tắm thác lạnh, cắm trại và tận hưởng một Đà Lạt hoang dã, tươi mới – nơi thiên nhiên và con người vẫn còn giữ nhau bằng những sợi dây nguyên sơ.

82e7595224399167c828-1747289174.jpg
Thác Tàm Thàm từ góc nhìn trên cao. Ảnh: Lê Hồ Uy Di

8 giờ sáng, xe đưa cả đoàn rời trung tâm Đà Lạt về thị trấn Lạc Dương. Từ đây, một chiếc xe jeep gầm rú đưa du khách băng qua các đoạn đường rừng, vượt suối và dốc đất đỏ để đến điểm trekking. Khoảng 10 giờ, mọi người được phát gậy leo núi, nước điện giải và hướng dẫn kỹ năng cơ bản. Không khí bắt đầu đổi khác, không còn phố xá hay nhà kính trồng rau, mà thay vào đó là tiếng gió lùa qua tầng thông và mùi nhựa cây ngai ngái trong nắng cao nguyên.

Cung đường trekking dài 7 km nằm hoàn toàn trong vùng rừng phía sau đỉnh Langbiang, chủ yếu là rừng lá kim xen kẽ một ít rừng nhiệt đới dọc suối. Đường đi không quá dốc, phù hợp cả với người mới trekking, nhưng cũng đủ để khiến bạn đổ mồ hôi và cảm thấy đôi chân bắt đầu nặng dần sau mỗi khúc quanh. Thỉnh thoảng, cả đoàn phải đi qua những con suối nhỏ bằng những chiếc cầu khỉ – một thân cây hoặc vài tấm ván gỗ bắc ngang – trơn trượt vào mùa mưa. Những đoạn đó, người ta không nói nhiều, chỉ nhìn nhau, cười khẽ và nhón bước như đang bước qua ranh giới giữa thói quen và khám phá.

83b131054c6ef930a07f-1747289175.jpg
Du khách cắm trại trong rừng, trên địa phận Langbiang. Ảnh: Lê Hồ Uy Di

Điều thú vị nhất trong hành trình là việc được quan sát cuộc sống của người dân bản địa. Một vài người K’Ho dắt trâu bò đi qua, tay cầm liềm hoặc rọ bắt cá, ánh mắt họ luôn sáng lên khi thấy đoàn khách du lịch đi qua. Rừng nơi đây được giao cho các hộ dân quản lý – một mô hình bảo tồn kiểu cộng đồng, nơi thiên nhiên và con người không loại trừ lẫn nhau mà sống cùng nhau, chia sẻ trách nhiệm gìn giữ.

Gần trưa, đoàn du lịch tới thác Tàm Thàm – còn gọi là thác Ẩn vì vị trí sâu trong rừng và ít người biết đến. Nước từ độ cao hơn 20 mét đổ xuống trắng xóa, xé đôi sự tĩnh lặng của núi rừng. Giữa mùa mưa, dòng thác mạnh và lạnh đến tê dại, có thể chỉ khoảng 5–6 độ C. Mùa khô thì nước trong hơn, bớt xiết hơn nhưng vẫn lạnh buốt. Dưới dòng thác, một vài người mạnh dạn ngâm chân, vài người khác rửa mặt hay chỉ đơn giản là đứng lặng ngắm nhìn màn sương nước cuộn lên trong không khí mát lạnh.

Bếp lửa, tiêu rừng và đêm ngủ giữa đại ngàn

Khi cả đoàn còn đang thư giãn bên thác, hướng dẫn viên tranh thủ chuẩn bị bữa trưa dã chiến. Một bữa ăn đơn giản với cơm nắm, đồ khô, rau rừng và chút trà nóng – nhưng lạ thay, trong bối cảnh này lại ngon đến khó tin. Cái đói sau nửa ngày vận động, cộng với cái lạnh len lỏi trong rừng sâu, khiến từng miếng cơm, ngụm nước như được thẩm thấu sâu hơn vào cơ thể.

Sau bữa trưa, nhóm tiếp tục di chuyển về điểm cắm trại gần suối, nằm trong khuôn viên Vườn quốc gia Bidoup – Núi Bà. Trên đường đi, người hướng dẫn chia sẻ về các loại cây rừng, trong đó có “tìu brê” – loại tiêu rừng đặc trưng của người K’Ho. Quả nhỏ như hạt kê, mùi thơm nồng nhưng không hắc, vừa đủ để ướp thịt hay cho vào nước chấm. Cả lá và quả đều ăn được, là một phần không thể thiếu trong bữa tiệc nướng buổi tối.

2-1620808891-4846-1620812245-1747289244.webp
Du khách có thể tắm tại thác. Nhiệt độ tại thác luôn dao động trên dưới 5 độ C. Ảnh: Lê Hồ Uy Di

15 giờ, đoàn về tới trại. Mỗi người thay đồ, tắm suối và bắt tay vào nhóm bếp, chuẩn bị bữa tối. Những que xiên thịt được tẩm ướp từ trước, khi nướng trên bếp lửa bốc khói thơm nức, mùi gia vị rừng hòa với hương củi khô cháy xém tạo thành một bản hòa âm của núi rừng. Nhóm du khách có thể ngồi quây quần quanh bếp, ăn thịt nướng, nhấp trà nóng và kể cho nhau nghe những câu chuyện phố thị – những chuyện nghe giữa rừng mà thấy như ở xa lắm rồi.

18 giờ, mặt trời khuất hẳn sau sườn núi. Đêm rừng kéo đến nhanh, lạnh và đầy sao. Cái lạnh buổi tối cao nguyên len vào từng kẽ tay, kẽ tóc, khiến người ta muốn lại gần nhau hơn, ngồi sát thêm bên đống lửa. Khoảng 21 giờ, mọi người rút về lều ngủ. Cái yên tĩnh của rừng không phải là sự trống rỗng, mà là âm thanh đều đều của suối chảy, lá rơi, và tiếng côn trùng giao mùa.

3-1620809754-7584-1620812246-1747289174.jpg
Buổi tối, du khách quây quần với nhau. Ảnh: Lê Hồ Uy Di

Sáng hôm sau, ai muốn săn mây phải dậy từ 5h30. Không khí lúc này lạnh nhưng trong vắt, thở một hơi là thấy ngực mình mở toang như được giặt sạch. Mặt trời từ từ nhô lên, sương tan dần trên các tầng lá, và nếu may mắn, bạn có thể thấy biển mây bồng bềnh qua thung lũng. Bữa sáng nhẹ nhàng với cà phê, trà và bánh khô, đủ để khởi động ngày mới.

6h30, cả đoàn thu dọn lều trại, gom rác và chờ xe jeep quay lại đón. 8h30 sáng, xe đưa đoàn trở về trung tâm Đà Lạt, kết thúc một hành trình gọn nhẹ nhưng sâu sắc. Langbiang vẫn ở đó – không ồn ào, không bóng bay hay cà phê sống ảo – mà là một phần Đà Lạt thật sự: nguyên bản, thô mộc, và đủ mạnh mẽ để làm bạn nhớ mãi sau này.