Giảng viên là Giáo sư-tiến sĩ Nguyễn Đăng Điệp, nguyên Viện trưởng Viện văn học Việt Nam.
Chương trình do Giáo sư-tiến sĩ Nguyễn Đăng Điệp, nguyên Viện trưởng Viện văn học Việt Nam làm giảng viên; và chủ trì đối thoại, trao đổi lý luận phê bình văn học. Lớp tập huấn lý luận phê bình văn học này, nhiều sinh viên trường đại học Hạ Long có năng khiếu phê bình văn học và sáng tác văn học được mời đến dự.
Các Nhà văn- nhà thơ gạo cội đến dự sôi nổi đối thoại, trao đổi lý luận phê bình văn học
Nội dung lớp tập huấn trao đổi sâu sát những vấn đề mới, trong kỷ nguyên mới, kỷ nguyên vươn mình của dân tộc mà giới văn nghệ sĩ quan tâm. Kỷ nguyên mới đòi hỏi các Nhà văn bám sát hơi thở của cuộc sống, phê bình văn học và sáng tác văn học. Các Nhà văn phải đổi mới tư duy, trên nền tảng khách quan tiến bộ, nghệ thuật vị nhân sinh, trong xu hướng phát triển kinh tế xanh bền vững, mà nhân tố con người là nòng cốt, là trọng tâm, là chủ thể sáng tác văn học.
Nhà thơ Hoàng Hòa phát biểu. Nhà thơ có bài thơ “Sóng thôi đừng khóc”. Ngày 18/12/2012, đồng chí Phạm Minh Chính khi ấy làm Bí thư Tỉnh ủy Quảng Ninh đã có thư cảm ơn tác giả và đã chỉ đạo phát triển kinh tế đi đôi với bảo vệ môi trường.
Trong nhiều nội dung được đề cập, Giáo sư- tiến sĩ Nguyễn Đăng Điệp và các Nhà văn-Nhà thơ gạo cội tâm đắc với đề tài mà tỉnh Quảng Ninh có chủ trương “ không đánh đổi môi trường lấy tăng trưởng”. Quảng Ninh được hưởng sinh khí của trời- đất, kết tinh hàng triệu năm tạo ra Vịnh Hạ Long và Bái Tử Long; theo đó là vùng đất bán sơn địa, cánh cung Đông Triều “sơn thủy hữu tình”.
Quảng Ninh là điểm đến du lịch biển đảo có sức thu hút rất lớn đối với du khách. Đây là thời cơ và là thách thức đối với Văn học-Nghệ thuật, trong việc bảo tồn các giá trị văn hóa, tự nhiên, giúp hạn chế các tác động xấu đến thắng cảnh có niên đại nhiều triệu năm; đồng thời văn học tô thắm bức tranh kinh tế xanh, để sản phẩm du lịch đặc sắc tỏa sáng trong nước, quốc tế và khu vực.
Sinh viên trường đại học Hạ Long, nêu suy nghĩ về tiếp thu lý luận phê bình văn học trong học đường.
SÓNG THÔI ĐỪNG KHÓC
Một ngày sóng bỗng òa lên khóc
Bởi đớn đau đất lấp chôn mình
Đất tham lam đẩy sóng lùi ra biển
Biết làm gì để sóng được hồi sinh?Biển quặn đau trước thế thái nhân tình
Đất dửng dưng trước kỳ quan thế giới
Đất lấn chiếm, đất dựng xây, lấp vội
Bờ chỉ còn cách đảo một tầm taySự thể rồi sẽ đến đâu đây
Nếu đất không giật mình tỉnh thức
Se sẽ gọi; “Sóng ơi - Thôi đừng khóc!”
Đất cúi đầu tạ lỗi trước kỳ quan
Bài thơ “Sóng thôi đừng khóc”của Nhà thơ Hoàng Hòa.
Vũ Phong Cầm