Bình dị trên 120km: Ống kính ghi lại một cung đường xanh giữa cao nguyên và biển cát

Cung đường Bảo Lộc – Phan Thiết dài 120km hiện lên trong bộ ảnh của nhiếp ảnh gia Thiên Lập với vẻ đẹp dung dị, thoáng đãng và đầy nắng gió Nam Trung Bộ.

Giữa những tuyến đường du lịch ngày càng đông đúc và đô thị hóa, có một lộ trình dài 120km vẫn giữ được nét nguyên sơ, trải dài từ cao nguyên Bảo Lộc (Lâm Đồng) đến biển Phan Thiết (Bình Thuận). Cung đường ấy – uốn lượn qua đèo Đa Mi, chạy men theo hồ nước trong veo, luồn qua những triền đồi vắng và kết thúc bằng cát trắng cùng nắng rát – đã nhiều lần được các tay lái lựa chọn. Nhưng qua ống kính của một nhiếp ảnh gia trẻ, hành trình ấy lại hiện lên với vẻ đẹp khác: lặng lẽ, trong lành, và đầy chất thơ.

collage-min-1747021786.png
Nguyễn Thiên Lập trên con xe mô tô của mình. Ảnh: Nguyễn Thiên Lập

Nguyễn Thiên Lập, sinh năm 1996, quê ở Gò Công (Tiền Giang), là người đã thực hiện bộ ảnh mới nhất về cung đường này trong chuyến đi ngày 25/4/2025. “Mình đi bằng xe máy, như mọi lần,” Lập kể. “Nhưng lần này chủ yếu là để chụp lại những khung cảnh mà mình vẫn thấy quen, nhưng chưa từng dừng lại để ghi hình một cách tử tế.”

Khởi hành từ Bảo Lộc vào buổi sáng, khi nắng vẫn còn dịu và sương chưa tan hết khỏi các vạt chè, Lập lần theo Quốc lộ 55, cung đường ít xe khách, ít tiếng còi, và cũng ít cả nhà dân. Anh mô tả cảm giác khi rời khỏi trung tâm thành phố Bảo Lộc: “Vừa thoát ra khỏi phố một chút là không khí đã đổi khác hẳn. Mùi cây cỏ đậm hơn, gió cũng nhẹ hơn. Chạy xe mà cứ thấy mình như được bóc khỏi nhịp sống thường nhật.”

lap05699-1747021659.jpg
 

Tuyến đường từ Bảo Lộc đi Phan Thiết qua Quốc lộ 55 hiện được nhiều phượt thủ đánh giá là một trong những cung đường đáng trải nghiệm nhất Nam Trung Bộ. Sau khi rẽ khỏi Quốc lộ 20 tại ngã ba Lộc Sơn, đoạn đường bắt đầu vào những khúc đèo đầu tiên, nơi những vệt nắng len qua vòm lá và mặt đường bắt đầu nghiêng dốc theo triền núi. Càng đi xa khỏi Bảo Lộc, cảnh quan càng mở rộng, thưa người và đậm màu xanh.

Lập nhớ lại: “Đoạn hồ Đa Mi đúng là đẹp như tranh. Mình dừng xe rất nhiều lần ở đây – có khi chỉ để chụp một tán cây trơ lá soi bóng xuống mặt nước, có khi là một đám mây nhỏ đang chạy ngang qua đỉnh núi phía xa.”

Trong ký ức của nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, cung đường Bảo Lộc – Phan Thiết từng gây cho anh cảm giác “wow” khi lần đầu tiên đặt chân đến: “Hồi đó mình đi mà cứ ngỡ đang chạy giữa Tây Bắc vì hai bên đường là những đồi thoải, cỏ lau trắng muốt, lại có cả ruộng bậc thang kiểu nông hộ người Kinh trồng xen lẫn cà phê và ngô.” Tuy nhiên, theo thời gian, cảm giác bất ngờ dần nhường chỗ cho sự thân thuộc. “Mình đi lại cung này nhiều lần rồi, nên lần này không còn bất ngờ gì lớn. Nhưng đổi lại là cảm giác thoải mái và an yên. Giống như ghé thăm lại một người bạn cũ – không còn phấn khích, nhưng lại thấy dễ chịu.”

lap05703-1747021659.jpg
 

Sự đối lập về khí hậu giữa điểm đầu và điểm cuối hành trình cũng là điều khiến Lập ghi nhớ. “Bảo Lộc sáng hôm đó nắng nhẹ, nhưng tới chiều thì đã có mưa lất phất. Vừa qua tới Bình Thuận là trời nắng rực luôn. Mình đoán nhiệt độ giữa hai nơi chênh nhau khoảng 10 – 15 độ. Chạy xe mà thấy người mình như bị nướng luôn vậy."

Bộ ảnh lần này của Lập không cầu kỳ trong bố cục, không cố gắng bắt lấy những khoảnh khắc kỳ vĩ. Đó là những khung hình đơn giản – một con đường trống vắng len lỏi giữa đồi chè, một khúc cua vòng xuống thung lũng, hay ánh nắng xiên qua vạt cây khô. Mỗi ảnh như một cái thở nhẹ – bình dị, lặng yên nhưng đủ sức đánh thức ký ức về một vùng đất ai đã từng đi qua đều nhớ.

lap05748-1747021658.jpg
 

Cảm hứng chụp ảnh của Lập không đến từ những gì to tát. Anh nói: “Mình thích cái gì nó đời thường một chút. Cung đường này đẹp vì nó không phô diễn. Chạy qua không thấy gì quá đặc biệt, nhưng nếu dừng lại – nhất là đi một mình – thì tự nhiên thấy nó có hồn.”

Quốc lộ 55 hiện tại vẫn còn giữ được trạng thái khá nguyên vẹn, ít bị tàn phá bởi xe tải nặng. Theo nhiều người đi trước chia sẻ, đoạn từ Bảo Lộc tới hồ Hàm Thuận đã được nâng cấp khá tốt, chỉ còn vài đoạn nhỏ ở đầu Lộc Sơn là mặt đường còn sỏi đá. “So với các cung đường Tây Nguyên khác, đây là một trong những tuyến mình thích nhất vì ít ổ gà, ít xe đông, mà cảnh lại mở. Chạy xe mà đầu óc thoải mái lắm,” Lập nhận xét.

lap05736-1747021659.jpg
 

Ở cuối hành trình, khi đường bắt đầu trổ xuống biển, màu xanh rừng núi nhường chỗ cho những triền cát và rặng dừa. Phan Thiết hiện ra lấp ló giữa cái nắng hầm hập tháng tư. “Kết thúc hành trình là mình ghé vào một quán nước ven đường, uống ly nước dừa, nhìn mặt mình đỏ ửng vì nắng, mới thấy đúng là từ cao nguyên xuống biển – không chỉ là về địa lý, mà còn là hành trình của khí hậu và cảm xúc,” anh kể lại.

lap05809-1747021658.jpg
 

Bộ ảnh của Thiên Lập được đăng tải trên trang cá nhân chỉ vài ngày sau chuyến đi, nhưng nhanh chóng được cộng đồng yêu du lịch và xe máy chia sẻ lại. Với nhiều người, những bức hình ấy gợi nhớ một thời rong ruổi, một mùi gió mặn từ biển quyện với hương rừng thông thoảng. Với Lập, đó chỉ là “một chuyến đi quen thuộc”, nhưng có lẽ chính sự quen thuộc ấy mới làm nên chiều sâu cho những bức ảnh – khi người chụp không còn đi tìm sự ngoạn mục, mà chỉ đi tìm sự thật.

Nếu bạn có một buổi sáng rảnh và một chiếc xe còn đầy xăng, có lẽ cung đường Bảo Lộc – Phan Thiết cũng sẽ dành cho bạn những giây phút lặng lẽ ấy – như nó đã từng dành cho một người trẻ đến từ Gò Công, mang theo máy ảnh và trái tim không vội.

Lê Hồ Uy Di - Ảnh: Nguyễn Thiên Lập