Hà Nội ngày thường vội vàng, tấp nập hối hả. Nhưng chậm lại một chút, sẽ thấy một Hà Nội bình yên, thi vị khi khoác lên mình chiếc áo vàng của nắng hè oi ả, cũng như khi chìm trong gió bấc mùa đông, chơi vơi khi thu đến lẫn lúc phơi phới độ xuân về. Tưởng chừng nho nhỏ nhưng một chút của Hà Nội đôi khi có thể chữa lành tâm hồn người.
Trong cuốn "Giữ gìn 36 phố phường Hà Nội", nhà văn Thạch Lam có viết:
"Không muốn nhớ nhưng cứ nhớ. Chỉ vì không thể quên, thế thôi. Mình hôm nay cũng là mình năm ngoái, năm kia, bốn, năm mươi năm trước, một già, một trẻ cũng chỉ một.
Ông lão mỗi buổi sáng lững thững bách bộ và thở sâu quanh hồ Hoàn Kiếm... chốc mà ra ngoài năm mươi năm, ông đã ngồi đây tự tình với ai, với những ai.
Chỉ một thoáng nghĩ, cuộc đời giằng co, lẫn lộn chan hòa...".
Hai thái cực của thành phố, một bên tấp nập trẻ trung, một bên bình lặng già cỗi. Như Hà Nội vẫn luôn phát triển nhưng sâu trong đó vẫn có sự giằng co, để một lúc nào tranh thủ, Hà Nội lại nhẹ nhàng, âu yếm với tất cả mọi người - những ai đang cần sự sẻ chia, trút bỏ.
Thạch Lam sinh năm 1910, mất năm 1942. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình, ông chỉ để lại 6 tập sách, trong đó có 3 truyện ngắn "Gió đầu mùa" (1937), "Nắng trong vườn" (1938), "Sợi tóc" (1941), 1 truyện dài "Ngày mới" (1939), tập tiểu luận "Theo dòng" (1941) và quan trọng nhất - tập bút ký "Hà Nội băm sáu phố phường" xuất bản năm 1943 - một năm sau khi Thạch Lam qua đời, như một lời nhắn "Hãy yêu Hà Nội với tâm hồn người Hà Nội".
Uy Danh
Link nội dung: https://vntravel.org.vn/ngam-ha-noi-khong-muon-nho-nhung-cu-nho-trong-noi-nho-thach-lam-a4911.html