Ký sự Melbourne

Và tôi bắt đầu yêu Melbourne...

va-toi-1670906603.png

Khi chưa đặt chân đến Melbourne, Australia, thành phố ấy trong tưởng tượng của tôi là một nơi lạnh lẽo. Đơn giản vì tôi sẽ hạ cánh ở đấy vào một ngày tháng 8 mùa đông, và những con số u ám vô hồn trong ứng dụng thời tiết của điện thoại không chỉ cho thấy ở đó lạnh, mà còn có mưa, có gió, có những nỗi buồn có thể đang ẩn nấp đâu đó và ập đến với tôi trong thời tiết đó. Và như một lẽ đương nhiên khi chuẩn bị cho một hành trình đến nơi nhiệt độ dưới 15 độ, sẽ luôn phải có quần áo ấm và khăn quàng cổ. Cảm giác ban đầu về Melbourne khi chưa đặt chân đến đó là cái lạnh không chào đón. 
 
Cái lạnh ấy đúng là đã ập đến khi tôi hạ cánh xuống sân bay Tullamarine một buổi sáng. Gió thốc từng hồi trên đường băng và mưa nhẹ ập xuống khi tôi ra xe để về thành phố. Bầu trời đầy mây như thể không muốn đón tiếp một người luôn khát khao những hành trình mới mẻ để tìm hiểu thế giới, và yêu nó theo cách của riêng mình. Thế rồi, khi xe lăn bánh trên cao tốc và đến gần Melbourne, khi những toà nhà lớn là biểu tượng của thành phố hiện lên ở phía xa, mây bỗng rẽ ngang ra, và mặt trời ló rạng như một sự bù trừ cho cuộc đón tiếp không nhiều hứa hẹn. Nắng lên, gió bớt đi, trời ấm hơn và rồi Melbourne dần dần hiện ra một cách vui vẻ và long lanh dưới nắng. 

melbourne11-1670906847.jpg

Đột nhiên thấy bên tai văng vẳng những giai điệu và lời ca của bản “Fours Seasons In One Day” (Bốn mùa trong một ngày), được coi là bài hát không chính thức của Melbourne, với giọng ca của nhóm nhạc pop nổi tiếng Crowded House, ban nhạc có bản ballad mà mình rất mê, “Don’t Dream, It’s Over” (Đừng mơ mộng nữa, hết cả rồi). Trong “Fours Seasons In One Day”, được hát lần đầu cách đây 30 năm ấy, giọng ca Neil Finn đã lấy thời tiết biến đổi nhanh chóng trong một ngày của Melbourne để ám chỉ cảm xúc của những người đang trải qua những nỗi buồn, cô đơn, lo lắng và thất vọng.


 melbourne2-copy-1670908340.png

Những ngày ngắn ngủi của tôi ở Melbourne đúng là có bốn mùa trong một ngày. Buổi sáng sớm của ngày đầu tiên, khi nhìn ra trung tâm thành phố từ cửa sổ khách sạn, là một bầu trời u ám và buồn tẻ. Khi mặc ấm và khi bắt đầu rảo chân xuống phố để ăn sáng bằng một tách cappuccino và bánh sừng bò, trời mưa nhẹ và gió luồn vào cổ khi sau đó đi dạo trên phố. Cái lạnh ấy chỉ mất đi khi ta đã ngồi trong quán, với cafe ấm chảy xuống cổ họng. Thế rồi, mây bỗng bỏ đi, nắng đã lên, gió chạy đâu mất không hẹn trở lại, những con phố trung tâm lúc lên lại xuống với tàu điện chạy qua rạng rỡ trong ánh sáng và tiếng cười vang lên ở khắp nơi. Ga Flinders, với kiến trúc thời Victoria, đẹp rạng ngời dưới ánh nắng. Những cành cây khẳng khiu không lá chĩa lên bầu trời đã trở nên xanh thẳm. Những nhà thờ và dinh thự theo kiến trúc Victoria ở trung tâm Melbourne trở nên gần gũi hơn hết.

thiet-ke-chua-co-ten2-1670908483.png

Tôi không như Crowded House, không buồn, không thất vọng, không stress,không chìm trong một trạng thái ủ ê để rồi thời tiết làm một ngày trở nên tồi tệ. Melbourne, với những cung bậc thời tiết của nó, chỉ giống như những xúc tác cho một ngày mà người lữ hành giày đỏ khám phá thành phố trên những bước chân đi và có lẽ cũng giống như xúc cảm của một người trẻ trung hừng hực sức sống, nhưng bốc đồng, với yêu và ghét đôi khi chỉ trong tích tắc. Tôi uống café và ăn kem trong một quán nhỏ trên con phố Degraves nổi tiếng. Tôi lang thang trong những ngõ nhỏ đầy những bức graffiti đã khiến Melbourne trở nên nổi tiếng với nghệ thuật đường phố. Tôi rảo bộ trên cây cầu nối sang bờ Nam của con sông Yarra, nơi những toà nhà cao vút của Melbourne đang chiếm lĩnh bầu trời. Tôi lặng người ngắm thành phố rực rỡ ánh đèn từ trên cao của Melbourne Observatory Building.

 thiet-ke-chua-co-ten-1670908554.png

Đêm ấy, tôi và vài người bạn ngồi uống rượu trong một quán bar đến khi nó đóng cửa. Melbourne về đêm yên ả, mát lạnh và không có gió khi nhóm bạn bước chân trên phố để về khách sạn,tôi không còn cảm thấy là một người xa lạ ở thành phố châu Âu nhất của Australia. Một giấc ngủ nhẹ nhàng trên tầng 20 của khách sạn và ri đô để mở, với hy vọng bình minh hôm sau sẽ khác. Và rồi hẳn là thế, sáng sớm hôm sau, không phải mưa và những đám mây buồn tẻ của ngày hôm trước chế ngự bầu trời mà là những tia nắng đẹp, là sắc xanh ngắt của bầu trời không một gợn mây. Tôi lại xỏ giày xuống phố Bourke, đi thêm vài trăm mét nữa để đến toà nhà bưu điện cũ, nay là cửa hàng của H&M, để gọi một tách cappuccino và một chiếc bánh sừng bò. Chúa ơi, cappuccino ở Melbourne ngon ghê. Tuyệt vời làm sao hành trình sau đó trên con đường ngoằn ngoèo dọc biển Great Ocean Road dưới bầu trời xanh thẳm để rồi bay trực thăng trên khu di sản Twelve Apostles, với những tảng đá lớn đã tồn tại dưới mưa nắng hang triệu năm. Hôm ấy, trời lạnh và nắng, nhưng không mưa. Khi không mưa, Melbourne đáng yêu làm sao. 
 
Bỗng nhớ một bản ballad khác về Melbourne. Nhóm nhạc bất hủ Beatles có một bài hát về mưa ở đây. Họ đã đến đây biểu diễn vào năm 1964 trong chuyến đi vòng quanh thế giới, ngay sau khi trở thành một hiện tượng của âm nhạc thế giới, và trong một cuộc trả lời phỏng vấn, John Lennon bảo rằng, ông chưa từng thấy mưa ở đâu dai dẳng như ở Melbourne. Nhưng trong bài “Rain”, Beatles hát “Mưa, tôi đâu có ngại/Nắng lên, thời tiết thật tuyệt vời”. 

 Và tôi bắt đầu yêu Melbourne… 
 
Anh Ngọc 

Link nội dung: https://vntravel.org.vn/ky-su-melbourne-a377.html